Hiển thị các bài đăng có nhãn biến hình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn biến hình. Hiển thị tất cả bài đăng

16/07/2025

Bí ẩn vùng núi xa


"Chào mừng đến với vùng núi!" ông Triệu nhiệt tình hét lớn qua lối đi. Ông cười khúc khích khi nhìn cô An, người phụ nữ vừa mới chuyển đến, đang vật lộn với chiếc thùng ủ phân compost đã bị lật úp, những mẩu rau xà lách héo rũ vương vãi khắp sân. 

Ông Triệu là người địa phương chính gốc và là hàng xóm mới của cô An. Mặc dù có ý tốt, nhưng ông không thực sự hiểu cô. Ông không biết rằng trong nhiều năm, cô An đã sống ở những vùng còn hoang dã hơn nhiều so với những gì ông Triệu từng thấy trong 70 năm cuộc đời mình tại Sapa này. Cô đã quen với việc chồn hương hay loài thú hoang đói khát nào đấy mò đến và đào bới khu vườn trong đêm, dù cuộc sống trước đây đã dạy cô hãy luôn giữ sự cảnh giác nhất định với chúng. 

"Bọn thú thỉnh thoảng cũng vào phá vườn của chúng tôi." ông Triệu nói, nở một nụ cười thân thiện. Hàm răng giả của ông phản chiếu sáng loáng. Nụ cười và ánh nhìn sâu thẳm cho thấy có lẽ ông đã từng rất đẹp trai vào thời hoàng kim của mình. 

Cô An chiều lòng ông bằng một cái vẫy tay nhanh chóng trước khi vội vã vào nhà rửa tay. Đã muộn giờ và cô không muốn những việc vặt vãnh hay lời bình luận hàng xóm khiến mình chậm trễ thêm.

Cô trượt vào ghế lái và vặn chìa khóa xe. Động cơ gầm rú, át đi những suy nghĩ của cô khi lùi xe. Cô vẫy tay chào ông Triệu lần nữa, cười xã giao với môi mím chặt, và lái chiếc xe bán tải của mình ra khỏi lối đi. 

Vài cây số đường đèo sau đó, giọng ông Triệu cứ vang vọng trong đầu khiến cô càng lúc càng khó chịu. Cô có thể đã đáp trả ông bằng hàng tá câu trả lời sắc sảo, chứng minh rằng mình cũng từng sống và lớn lên ở thôn quê. 

Rồi cô nhận ra đây không phải là một cuộc cạnh tranh. Cảm giác tội lỗi bắt đầu dằn vặt cô và thấy rằng mình nên bớt trở nên căng thẳng. Cô biết, rằng chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải đến chào hỏi và trò chuyện tử tế với người hàng xóm mới, nhưng cô vẫn chưa chọn được thời điểm thích hợp để làm việc này.

Tại một khúc cua tay áo, cô điều chỉnh gương chiếu hậu để kiểm tra lại diện mạo của mình. Mái tóc tự cắt tỉa qua nhiều năm bằng chiếc kéo cùn giờ đây trông hơi nham nhở và rối vì gió. Nhưng cô không mấy quan tâm đến nó. "Đủ tốt là được" đã là phương châm sống và tiêu chuẩn của cô cho tất cả mọi thứ. Cô cho rằng mình cũng từng xinh đẹp, và mọi người cũng đã nói với cô như vậy. Thế nhưng cô chưa bao giờ quá để tâm vào điều đó. Với cô, chăm chút cho bề ngoài chỉ là một sự lãng phí. Một đợt trầm cảm nặng trước đây đã khiến cô tăng thêm gần 10 ký, làm da cô xỉn màu và bước chân trở nên chậm lại. Hiện tại, chỉ cần có thể đứng thẳng lưng để mà tắm hay đánh răng đã là một thành công lớn đối với cô rồi.

Về phân gia đình ông Triệu, ông đã lớn lên ở đây, và có lẽ cũng được sinh ra trên mảnh đất này. Cha ông có bốn người con, và đất đai đã được chia thành các lô nhỏ cho họ để làm nhà và canh tác khi ông qua đời. Một trong số người anh em của ông Triệu đã mất và căn nhà đã bị bỏ trống nhiều năm trước khi bán lại cho cô An. Người môi giới bất động sản đã đảm bảo với cô rằng hồn ma của chủ cũ đã biến mất từ lâu. Và giờ với tư cách là chủ mới của căn nhà, cô An đang chia sẻ lối đi chung cùng với gia đình ông Triệu. Nhà của họ nằm trên một sườn núi thoai thoải thuộc vùng cao Sapa, các khu đất chỉ được ngăn cách bởi một lối đi rải sỏi và một hàng cây thưa thớt để đánh dấu ranh giới đất một cách tượng trưng. Vì thế nên, hàng xóm có thể thấy cô bất cứ khi nào cô ra khỏi nhà. 

Nhưng cô cũng không quá bận tâm về sự thiếu riêng tư ấy. Cô đã sống cả cuộc đời trưởng thành mà không sợ hãi hay để tâm đến ánh mắt tò mò của người khác. Và sự cảnh giác của ông Triệu bằng cách nào đó lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Kiểu như vì luôn có người nhìn thấy mình, nên cô tin rằng sẽ không có điều gì tồi tệ có thể xảy ra với mình ở vùng hẻo lánh này.

Cô An đã gặp ông Triệu ở lối đi chung nhiều lần kể từ khi cô chuyển đến, luôn đúng lúc mặt trời lặn sau những rặng cây. Họ trò chuyện bâng quơ về những việc cỏn con như cỏ dại đã cao như thế nào và khi nào nên cắt chúng. Cô luôn lắng nghe, gật đầu, thực hành kỹ năng nói chuyện xã giao mà cô đã tiếp thu từ cuộc sống ở một thị trấn nhỏ với cha mình trước đây. Lúc ấy, một chuyến đi chợ ngắn của họ cũng có thể mất cả tiếng đồng hồ khi hai cha con cô luôn dạo quanh chợ và dừng lại trò chuyện với những người bán hàng. Cha cô và họ luôn có chuyện mới để nói dù chỉ vừa mới gặp nhau hôm trước.

Quay trở lại câu chuyện, ông Triệu chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì riêng tư về cô An, dù chỉ một lần. Và cô cũng không tự nguyện chia sẻ gì về bản thân. Mỗi cuộc trò chuyện giữa hai người đều giống như một nghi lễ, một sự trao đổi xã giao, như thể họ bị ràng buộc về mặt hợp đồng phải làm như vậy bất cứ khi nào gặp nhau trên đường. Và tất nhiên, sự im lặng sau mỗi cuộc trao đổi ngắn đó luôn giống nhau: thoải mái, nhưng trống rỗng và vô nghĩa.

Vợ ông Triệu, bà Mế, hầu như luôn ở trong nhà. Cô An biết bà ấy tồn tại vì cô thỉnh thoảng thoáng thấy bà ấy lên chiếc xe ô tô chở hàng của gia đình vài tuần một lần, có lẽ để đi chợ huyện hoặc đi khám bác sĩ. Mái tóc bạc, xơ xác của bà rủ xuống như một tấm màn che đi khuôn mặt hốc hác. Những sợi tóc không được chải chuốt, như thể chúng cũng đã đầu hàng thời gian. Bà lê bước từ cửa trước, nắm chặt lan can hiên nhà như thể sợ rằng nếu trọng lực đột ngột biến mất, bà sẽ ngay lập tức bị hút lên trời. Ánh mắt của bà, luôn nhìn lướt qua mọi thứ trước mặt, xa xăm và vô định. 

Cô An tự hỏi liệu bà ấy có còn nhận ra thế giới xung quanh, hay ngôi nhà đã trở thành nơi neo đậu của bà, vững chắc và không thay đổi như những năm tháng đã trôi qua.

Và rồi, chuyện kỳ lạ cuối cùng đã xảy ra...

Vào hôm đó, tầm hơn 9 giờ tối, khi không khí vùng núi đã trở nên lạnh se. Cô An chợt nhớ ra mình đã quên không đóng cửa nhà kho để đồ ngoài vườn. Trời càng về khuya, sương xuống càng dày và lạnh, cô không muốn đồ đạc trong kho bị ẩm ướt hay thú vật chui vào phá hỏng mọi thứ. Thế nên cô đã xỏ ủng và khoác áo, vội vã đi ra cửa. 

Không khí lạnh của mùa thu vùng cao tát vào mặt cô, gió thổi tóc cô bay ngang trán. Mùa đông Sapa gần đến rồi, và cùng với đó là sự "ngủ đông" mà cô đã thèm muốn bấy lâu nay.

Khi cô bước xuống bậc tam cấp, một tiếng xào xạc phát ra từ góc tối của bãi cỏ. Thông thường, cô sẽ thấy một con sóc hoặc một con chồn ở đó. Nhưng tiếng động lần này khác biệt và nặng nề hơn. 

Có lẽ một con chó hoang lớn đang săn một con vật nào đó. Chó hoang khá phổ biến trong khu vực này và chúng thường không gây nguy hiểm cho con người. Nhưng bây giờ là mùa sinh sản, điều này có thể khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn. Thế nên cô đã dừng lại, thận trọng lắng nghe. 

Tiếng xào xạc dừng một khắc, rồi lại bắt đầu phát ra, lần này còn to hơn nữa. 

Có điều gì đó không ổn. 

Cô An nhìn chằm chằm vào bóng tối, cố gắng căng mắt để rồi nhận ra một hình dạng đang cúi mình bất động bên trong hàng cây đầu tiên. Ánh trăng chỉ chiếu xuống đất một cách yếu ớt, nhưng đủ để lộ ra đường cong của một thứ gì đó quen thuộc - một khuôn mặt người. 

Mặc dù những đường nét của nó bị mờ đi bởi bóng tối, nhưng không thể nhầm lẫn được. Hơi thở hoảng hốt của cô An khiến hình bóng đó khựng lại, quay đầu về phía cô.

Cô An như bất động, nhìn chằm chằm vào hốc mắt đen và rỗng tuếch đang đứng nhìn lại mình với ánh nhìn như xuyên qua bóng tối. Sau đó, miệng nó há rộng, kéo căng lớp da, và phát ra một tiếng hét nguyên thủy – một âm thanh như tiếng móng tay cào cấu vang lên bên trong hộp sọ cô, âm thanh chói tai như của một con vật bị mắc kẹt trong bẫy. Cô thở hổn hển, cảm thấy lạnh buốt, một cảm giác ngứa ran sắc lạnh chạy dọc sống lưng. Máu cô đông lại. Không kịp suy nghĩ, cô lao nhanh về phía cửa chính ngôi nhà của mình, đôi chân cô hầu như không chạm đất. Cô không biết mình có đến được trước khi thứ đó bắt kịp mình hay không, nhưng cô không thể quay lại để nhìn. Cô đến hiên nhà trong chớp nhoáng, nhảy liền ba bậc thang trong một lần và đẩy mạnh cửa bằng vai, khiến cánh cửa mở bung ra và đập mạnh vào tường. 

Phóng nhanh qua ngưỡng cửa và đóng sầm nó lại sau lưng, cô khóa chốt cửa bằng đôi tay đang run rẩy.

Cô đã không ngủ và chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ hàng giờ liền vào đêm hôm đó, chờ xem liệu có bất kỳ thứ gì di chuyển xung ngôi quanh nhà không. 

May thay, đã không có thêm điều gì xảy ra sau đó. 

Sáng hôm sau, cô hé cửa và bước ra hiên nhà, cảm thấy dũng cảm hơn dưới ánh sáng ban ngày. Mặt trời đang chiếu ánh sáng đầu tiên lên những hàng cây, làm nổi bật lớp sương giá đang phủ trên lá của chúng. Trong khoảnh khắc, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Kiểu như có phải cô đã tưởng tượng ra mọi thứ đêm qua hay không? Rằng chỉ là bóng tối đang đánh lừa cô. Và tiếng hét mà cô nghe thấy có thể là tiếng của một con chim ăn đêm hay tiếng của một con chồn đang đến mùa động dục? Đó có thể là lời giải thích duy nhất cho mọi thứ mà cô đã đối mặt.

Cô quét mắt khắp lối đi chung, ánh mắt cô dừng lại ở ngôi nhà của ông Triệu phía đối diện. Ngôi nhà được dựng kiên cố bằng gỗ và đá, nhưng vẫn giữ nét mộc mạc của vùng núi. Một sự thôi thúc kỳ lạ bỗng nổi lên khiến cô bất chợt muốn sang đó. Cô tự nhủ rằng cô không ghé qua đó vì chuyện đêm qua. Nhưng bản thân cô biết, việc nghĩ rằng "mình không sang đó để xem liệu họ có nghe thấy gì hay không" giống như chỉ đang tự lừa dối bản thân mình. 

Cô bước lên bậc tam cấp, lúng túng tìm cách gọi cửa, nhưng chỉ thấy một bộ chuông gió treo lủng lẳng ở mái hiên. Cô đành hít một hơi thật sâu, gõ cửa, và cắn môi dưới, nhìn xuống lớp sân gạch cũ chờ đợi.

Bà Mế mở cửa và chào cô nồng nhiệt, nụ cười của bà tươi sáng bất chấp sự căng thẳng đang bao trùm không khí. "Mời cháu vào," bà nói và bước sang một bên. Cô An do dự ở ngưỡng cửa, nhìn ngắm bố cục quen thuộc của ngôi nhà vùng núi: gian bếp củi ấm cúng, bộ bàn ghế gỗ giản dị trong phòng khách. Một cảm giác bình yên lạ thường ập đến với cô. Cô tự hỏi tại sao mình lại mất quá nhiều thời gian lựa chọn thời điểm để sang đây chào hỏi như thế.

"Ông Triệu không có nhà," bà Mế nheo mắt cười nói, "nên bác e là chỉ có hai bác cháu mình thôi." 

Cô An liếc nhìn ra sau nhà, nhận thấy chiếc xe ô tô chở hàng của ông Triệu vẫn đang ở trong lối đi. "Ồ, xe của ông ấy ở đây," cô nghĩ bụng. 

"Cháu đã hy vọng gặp được cả hai bác." Lời cô nói ra nghe giống một câu hỏi hơn, nhưng bà Mế không đáp lại. Sự im lặng kéo dài, dày đặc và khó chịu. Cô An đành gạt bỏ nó và đi theo bà vào phòng khách, nhưng một sự bất an và khó chịu đã dấy lên trong lòng.

"Bác đã hy vọng rằng cháu sẽ qua chơi sớm hơn," bà Mế nói. "Cháu chắc rất cô đơn khi ở một mình." Bà vỗ vào tay ghế của một chiếc ghế bành gỗ cũ kỹ được phủ bằng một tấm chăn thổ cẩm dệt tay. Khung cửi trong phòng cho thấy đó là thứ bà Mế tự làm. "Đã có chuyện xảy ra," bà Mế nói thêm, hít một hơi thật sâu và đặt tay xuống lòng. Rồi bà nhanh chống nói ra: "Bác e là ông Triệu dạo này không được khỏe. Các bác sĩ đã chẩn đoán ông ấy mắc chứng mất trí nhớ. Nó đang ở giai đoạn đầu, nhưng tình hình sẽ sớm xấu đi."

Trong tâm trí cô An lập tức hiện về những cuộc trò chuyện gần đây với ông Triệu ở lối đi, cô nghiền ngẫm từng lời họ trao đổi, tìm kiếm bằng chứng về căn bệnh. Ông ấy dường như vẫn ổn. "Con gái của bác đã sắp xếp chỗ ở mới cho hai bác dưới xuôi để tiện cho việc điều trị," bà Mế tiếp tục. "Nếu mọi việc diễn ra theo kế hoạch, hai bác sẽ chuyển đi vào tháng sau." Giọng bà Mế đều đều, như thể bà đã luyện tập điều này quá nhiều lần rồi.

Cô An gật đầu, không biết nên nói gì. Một dòng ký ức ùa về, khuôn mặt bà nội cô thoáng hiện trong tâm trí - hốc mắt hốc hác, làn da mỏng như giấy. Chứng mất trí nhớ đã cướp đi bà của cô, và bây giờ nó cũng đang len lỏi đến ông Triệu. Cô ngồi im lặng, thông tin cô vừa nghe được đang đè nặng lên tâm trí cô.

Nhưng bà Mế dường như không nhận ra, ánh mắt bà không hề dao động, trong khi cô An lại cảm thấy căn phòng như khép lại, những bức tường dường như trở nên nhỏ hơn, như thể chúng đang ép sát vào cô vậy. 

Rồi, đột ngột, bà Mế chợt hỏi với một giọng điệu không ăn nhập gì đã làm phá tan sự căng thẳng của cô: "Vậy, cháu có thấy con nai nào gần đây không?".

Cô An ngớ người ra, bị bất ngờ bởi sự thay đổi đột ngột. Không phải bản thân câu hỏi làm cô bối rối; mà là cách bà ấy nói. Nhịp điệu dường như có gì đó sai sai, như kiểu bà Mế biết điều gì đó. 

Có điều gì đó ẩn chứa trong lời nói của bà, như một gánh nặng tiềm ẩn mà cô không thể đặt tên. Điều gì đó trong cách bà ấy nhìn chằm chằm vào cô. Tâm trí cô chợt nhớ về khuôn mặt trong hàng cây tối qua, về ánh mắt trống rỗng và đau đớn của nó. Ký ức về tiếng thét động vật ấy khiến cô rùng mình, tiếng vọng của nó vẫn còn văng vẳng trong tai cô. 

Cô đã quá bất ngờ trước tin tức của bà Mế đến nỗi cô đã hoàn toàn quên mất khuôn mặt trong rừng cho đến bây giờ. Sau khi nghe về bệnh tình của ông Triệu, cô nghĩ rằng mình không nên làm bà ấy lo lắng thêm về những việc xảy ra đêm qua.

"Cháu xin lỗi," cô nói, "Cháu vừa nhớ ra. Cháu có hẹn gọi một cuộc điện thoại quan trọng trong ít phút nữa. Cháu hứa sẽ quay lại sớm để thăm hai bác lâu hơn trước khi hai bác rời đi." 

Rồi cô nhảy dựng lên và vội vã ra cửa, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh khi chào tạm biệt bà Mế.

Vài ngày trôi qua kể từ cuộc trò chuyện của cô An với bà Mế. Thời tiết thay đổi đột ngột; sự bùng nổ màu sắc cuối cùng của mùa thu nhanh chóng chuyển sang màu xám xịt khi mùa đông vùng cao đến gần. Thế giới bên ngoài trở nên lạnh lẽo, gió lạnh thổi sắc hơn bao giờ hết, như những lưỡi dao quét qua. 

Cô An đứng trên hiên nhà mình, nhìn ra cảnh hoàng hôn buông xuống những rặng núi. Đó là một trong những cảnh hoàng hôn vàng cuối cùng trước khi những ngày ngắn ngủi của mùa đông sẽ cướp đi chúng. Suy nghĩ của cô An lan man về tương lai. Sẽ như thế nào khi có những người hàng xóm mới? Có lẽ một gia đình trẻ với những đứa con nhỏ làm xáo trộn sự yên bình, hoặc có lẽ một cặp vợ chồng già khác chuyển đến từ nơi khác. Sự không chắc chắn lảng vảng trong tâm trí cô khi cô vô thức gạt những chiếc lá khô trên bậc thang bằng chân. Rồi khuôn mặt ông Triệu hiện lên trong đầu cô, cách ông ấy vô hồn nhìn bãi cỏ, tìm kiếm từ ngữ để lấp đầy những cuộc trò chuyện của họ. Có lẽ những dấu hiệu của chứng bệnh đã ở đó. Cô cảm thấy một nỗi buồn dâng lên khi cô nhận ra mình quan tâm ông ấy đến nhường nào. Cô đã nhìn ông ấy dần mất đi trong khi cô lại không nhận ra điều đó.

Đúng lúc ấy, suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi một tiếng thét. Tiếng thét cao vút và chói tai, như tiếng kêu của một sinh vật đang đau đớn, vang vọng qua rừng cây bao quanh các trang trại của họ. Âm thanh xoắn lại và vỡ ra trong không khí, thô ráp và tuyệt vọng, khiến cô cảm thấy như có một cơn nhói đau ở sau gáy. 

Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh cô dường như đông cứng lại, chờ đợi hành động tiếp theo của cô. 

Sự tò mò đã thôi thúc cô. Cô phải biết âm thanh đó đến từ đâu. 

Cô lao ngay vào rừng cây với trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tán lá cây rừng rậm rạp bao quanh cô, những chiếc lá của chúng vươn ra níu lấy cô khi cô chạy. Cô vung tay đuổi những đám bọ muỗi va vào mặt mình khi chạy, mồ hôi chảy dọc da cô bết bát. Cô không quan tâm đến những điều đó.

Và rồi cô nhìn thấy nó. 

Nó xương xẩu với khung xương dài một cách bất thường, như thể đã bị kéo giãn bởi một lực tàn nhẫn nào đó. Lớp da bám vào khung xương của nó xanh xao, kéo căng trên những chiếc xương sườn tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Cánh tay của nó gầy gò, đôi bàn tay lớn một cách kỳ lạ, đầu ngón tay là những móng vuốt quá đỗi sắc nhọn so với một vóc dáng mảnh mai của "bộ xương". 

Nhưng điều khiến cô ấn tượng nhất là khuôn mặt của nó, hay những gì còn sót lại. Các đặc điểm quen thuộc đến đáng sợ, như một sự nhạo báng tàn nhẫn về một người mà cô từng biết. 

Đôi mắt hốc hác, đỏ ngầu, ánh lên cái nhìn của một con thú săn mồi. Độ sâu màu xanh nhạt đáng sợ của chúng gợi nhớ đến ông Triệu. Nụ cười toe toét trên khuôn mặt nó lởm chởm, để lộ những chiếc răng sắc nhọn và gãy nát trông như những mảnh xương vỡ ra từ những lần nghiến răng vô tận. Và ở đó, giữa nụ cười quái dị, cô nhìn thấy nó: đường cong không thể nhầm lẫn của xương hàm ông Triệu. Chúng giờ đây đã bị biến dạng, như thể bản chất của ông ấy đã bị biến thành một thứ không thể nhận ra. Những dải thịt xám rủ xuống cổ nó như sáp chảy. Ông ấy đang mục rữa trước mắt cô. Không có chút ấm áp nào trong ánh mắt của nó, chỉ là một sự trống rỗng không ngừng. Đó là sự trống rỗng mà ông Triệu dường như luôn mang theo bên mình, nhưng giờ đây nó được khuếch đại, thành một khoảng trống vô hạn nuốt chửng mọi thứ mà ánh mắt quét qua. 

Không khí xung quanh họ trở nên lạnh giá, mỗi hơi thở là một đám hơi nước đóng băng. Mùi hôi thối của sự phân hủy đang vây lấy sinh vật kinh tởm ấy, mùi của cái chết.

Cô An kinh hoàng bước lùi lại, vô tình dẫm lên một cành cây dày, và gần như ngay lập tức cô cảm thấy nó gãy dưới sức nặng của mình với một tiếng nứt sắc gọn. 

Sinh vật quay đầu và lao về phía cô. 

Cô mở miệng định hét lên, nhưng không có tiếng động nào thoát ra. Cô vội vã đứng dậy, tay cô cấu xé lớp vỏ thô ráp của một cây gần đó để giữ vững mình. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực khi cô cố gắng di chuyển đôi chân. Cô chạy trong tuyệt vọng, cố gắng nhớ đường về nhà, cầu nguyện mình sẽ không bị lạc và đi sâu hơn vào rừng.

Tiếng cành cây gãy vẫn vang vọng phía sau cô, ngày càng lớn hơn, chỉ cách một nhịp tim. Cô vấp ngã xuống một sườn dốc đá, những viên đá sắc nhọn cắm vào chân cô. Khoảng đất trống ngoài rừng đã ở trong tầm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy thứ kinh khủng đó đang đuổi kịp mình. Cô biết mình sẽ không thể đến được nơi an toàn với tốc độ này.

Với nhịp tim đập dồn dập trong tai, cô An chọn làm điều duy nhất có thể nghĩ ra lúc này. Cô quay người lại, giọng cô xé toạc không khí, thô ráp và tuyệt vọng: "ông Triệu, là cháu đây!". 

Tiếng hét ban đầu hơi run rẩy, nhưng adrenaline đã đẩy nó ra rõ ràng và sắc nét. Cô không chờ đợi để xem tiếng hét của mình có tác dụng gì không; cô chỉ chạy, thúc đẩy bản thân mạnh hơn, nhanh hơn. Sau đó, như thể thời gian đã bị bóp méo, cô lao xuyên qua khoảng trống và ra khỏi khu rừng. 

Cô đã thoát.

Trong giây lát định thần, cô An cho phép mình thoáng nhìn lại khu rừng, nhưng những gì cô thấy tiếp theo đã khiến cô không thể nào quên. 

Sinh vật ấy đã dừng lại. Hình dạng bất thường của nó giờ đây đang đứng ngay sát rìa khu rừng, ẩn dưới bóng cây, như thể có thứ gì đó đang giữ nó lại. Cô đứng bất động khi nhìn cơ thể nó bắt đầu biến đổi. Nó ngã xuống bằng cả bốn chân, và khuôn mặt nó dần dài ra và hẹp lại. 

Nó đã biến thành một con Nai đen, một loài sinh vật quý hiếm của vùng núi Tây Bắc mà thỉnh thoảng cô vẫn nghe người ta nhắc đến.

Cô không thể tin vào mắt mình. Con Nai đứng yên bình ở rìa hàng cây, cúi đầu và bắt đầu gặm những ngọn cỏ khô. Cơ thể thanh mảnh của nó tương phản với hình dạng kinh hoàng mà nó vừa có chỉ vào khoảnh khắc trước. 

Ngay lúc đó, cô An cảm thấy một làn sóng bình yên ập đến, một sự nhẹ nhõm mà cô chưa bao giờ cảm thấy. Cô đứng sững sờ, nhìn ngắm như bị thôi miên trước khi con nai quay đầu lại và lao vào rừng. Cô không biết mình đã thấy gì ngày hôm đó, không thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết suy nghĩ của cô về nơi này đã thay đổi.

Vài ngày sau cuộc chạm trán của cô An với sinh vật kỳ lạ trong rừng, cô tỉnh dậy thấy tuyết đã phủ khắp mặt đất. Tuyết rơi ở những vùng núi này không phải là chưa từng xảy ra. Cô bước ra cửa để hít đầy phổi không khí trong lành, liếc nhìn xung quanh để chiêm ngưỡng cảnh quan tươi mới, nguyên sơ. 

Rồi cô bỗng nhận thấy một bộ dấu chân móng guốc đơn độc uốn lượn dọc theo hàng cây. Cô dõi theo chúng bằng mắt, nhận ra chúng dẫn đến lối đi chung. Ở đó, nằm cạnh thùng ủ phân compost, là một bộ gạc nai. Cô nhìn chằm chằm vào chúng, hơi thở bỗng nhiên nghẹn lại. Nhìn qua lối đi, cô có thể thấy đôi mắt trũng sâu của bà Mế nhìn ra ngoài từ cửa sổ ngôi nhà của họ. Bà ấy nhìn thẳng vào mắt cô không chút biểu cảm. Sau đó bà ấy lùi lại, và biến mất khỏi tầm nhìn.

Cô An nhìn xuống bộ gạc nai lần cuối cùng. Bên cạnh chúng, gần như ẩn mình trong lớp tuyết mỏng, là một dấu chân trần của con người, hướng về phía ngôi nhà của cô.